Học Viện Công Nghệ Bưu ChínhViễn Thông…… một ngày mưa bão
Những buổi học đầu tiên của học kì thứ 7 đã bắt đầu! Chính thức trở thành sinh viên năm bốn Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông! Giờ nhìn lại thấy thời gian trôi nhanh thật! Tan học rồi, 14h trưa, trời lại đang mưa to nên cũng chẳng thể về nhà được. Đằng nào thì chiều cũng đi học tiếng anh, rẽ tạm sang phòng đứa bạn trong kí túc B5 nghỉ một lát…
Hà nội hôm nay mưa to thế!Ngồi trong kí túc chẳng biết làm gì. Ngủ thì sợ ngủ quên, mang sách ra học thì với cái thời tiết này cũng chả vào được! Trời cứ mưa ầm ầm thế kia! Lên mạng lướt qua dân trí, bão số 5 đổ bộ vào Quảng Ninh rồi, vậy mà hoàn lưu bão còn mạnh quá! Ở Hà Nội còn mưa to thế này! Nhiều nhà bị tốc mái, đường xá thì ngập lụt, lại có nhiều người bị thương, rồi còn cả tử vong nữa! Tội nghiệp thật! Sao trái đất cứ hết chiến tranh thì lại thiên tai loạn lạc!? Ước gì cho thế giới mãi hòa bình êm ấm! Thế có phải là tốt hơn không!
Liếc nhìn qua khung cửa sổ, mưa to thật đấy! May mà mưa vào lúc tan học rồi! Chứ mà mưa trước lúc học thì chắc nhiều bạn ngại đi lắm! Tất nhiên là trừ mình ra rồi! Nhà cách trường tới gần hai mươi km, thế mà mưa gió bão bùng kiểu gì cũng vẫn mò đi học được! Làm mấy đứa bạn trong lớp cũng phải “ngưỡng mộ”! Chẳng biết lấy nghị lực ở đâu ra nữa, thấy nhớ trường, nhớ lớp, nhớ các bạn, mà cũng không muốn bỏ lỡ bài giảng của các Thầy Cô, chỉ vậy thôi! Nhớ kì trước cũng vào đợt mưa bão, trường ngập, sinh viên nghỉ rườm rượp cả, lớp trống hẳn! Thấy mấy bạn chăm chỉ đi học quá, Cô Thủy dạy ghép kênh ưu ái “tặng” mỗi bạn thêm một điểm chuyên cần! Yêu Cô thế! Mà đúng là chuyên cần thật đấy chứ! Biết là sinh viên đi học không phải để điểm danh, nhưng dù sao có điểm danh thì vẫn thích hơn!
Vào gmail cái nào, bất chợt nhớ tới Thầy - Idol của cả lớp! Một người Thầy với vóc dáng bé nhỏ, luôn sơ vin, và có vầng trán hói. Lâu lâu không viết mail hỏi thăm Thầy rồi! Lách cách những dòng chữ đầu tiên “ Em chào Thầy ạ! Thầy vẫn khỏe chứ ạ? Bọn em bắt đầu kì học mới rồi..”. Nhớ lại năm trước, chỉ cần nghe tới tiết “lý thuyết thông tin” thôi là cả lớp “sởn gai ốc” hết. Có lẽ chẳng sinh viên nào học Thầy rồi mà còn dám lười học! Lúc nào Thầy cũng chăm chăm cái bản danh sách lớp “tử thần”! Rồi một loạt điểm 1 la liệt bay ra! Ban đầu Thầy tỏ vẻ rất là “nguy hiểm”! Nhưng như thế lại thành tốt, sinh viên phải thật sự chăm chỉ học hànhvà hiểu chắc bài giảng để có cơ hội xóa tên khỏi “bảng tử thần” đó! Và rồi bằng sự nhiệt tình và lòng tâm huyết Thầy dành cho sinh viên, cả lớp dần chăm học và yêu quí Thầy nhiều hơn! Cuối kì các bạn tổng kết môn này đều thuộc diện xuất sắc.Nhớ lần Thầy giao bài tập lớn, biết nhiều sinh viên sẽ phải thức đêm làm, Thầy còn “tài trợ bí mật”cho lớp một bữa “điểm tâm sáng” vào buổi báo cáo hôm sau. Thầy thật là tâm lí! Cuối kì rồi, độ “nguy hiểm” của Thầy lúc đầu giờ đã chuyển hẳn thành “chỉ số thân thiện rất cao”! Và Thầy đi vào trái tim mỗi sinh viên nhẹ nhàng như thế!..
Đã trải qua ba năm học cùng với rất nhiều Thầy, Cô giáo trong ngôi trường PTIT này! Mỗi người có một lối sống và một cách truyền đạt bài giảng riêng biệt, nhưng họ đều có những cái chung, là sự hy sinh cao cả của nghề giáo, là mong muốn giúp sinh viên trưởng thành vững trãi bước vào đời! Nếu có cơ hội, Nó luôn muốn gửi đến các Qúi Thầy Cô lời cảm ơn sâu sắc nhất! Ngày bé Nó cũng đã từng ước mơ trở thành một cô giáo! Lớn lên rồi, ước mơ lại dần thay đổi, cộng thêm với sự ăn bài của số phận, Nó trở thành sinh viên trong ngôi trường PTIT. Lúc này đây, chỉ còn hơn một năm nữa thôi, Nó sẽ chính thức trở thành cô kĩ sư viễn thông, nghe cũng oách oách đấy nhỉ?! Và Nó tự hào về điều đó: Nólà sinh viên Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông - mái trường thân yêu nuôi dưỡng ước mơ cháy bỏng trong mỗi con người! Và cũng là nơi lưu dấu những kỉ niệm đẹp nhất của đời sinh viên! PTIT trong Nó, là thế đó!
Mưa vẫn cứ rơi, bớt nặng hạt hơn rồi! Mở cuốn sổ tay ra xem sắp tới có những sự kiện gì nào! Tháng tám à, sinh nhật câu lạc bộ Sinh Viên Tình Nguyện. Tháng chín, kỉ niệm mười năm năm thành lập Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông! Chà chà, toàn sự kiện trọng đại thế này! Tính xem làm sao xin được bố mẹ cho phép tham gia hết các sự kiện bây giờ!? Chắc sinh nhật câu lạc bộ sẽ làm vào buổi tối! Còn kỉ niệm mười năm năm thành lập Học Viện nữa chứ, chắc sẽ kỉ niệm vào buổi sáng, tối chắc cũng có ca múa nhạc hay chương trình gì đó! Nhà xa nên tham gia mấy sự kiện vào buổi tối tại trường không được thuận lợi cho lắm! Nhiều chương trình không tham gia được, xong rồi thì tiếc lắm! Nhưng lần này sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ cho tham gia hết, toàn sự kiện lớn thế này cơ mà, mới lại cũng còn hơn một năm nữa là ra trường rồi.…
Thở dài một cái! Đưa mắt về phía cuối trời, mưa đã ngớt dần! Trời có vẻ quang đãng hơn! Ngó nhìn vào một khoảng không, cảm giác thật dễ chịu! Muốn ra ngoài hóng gió quá! Để nhớ lại những kỉ niệm gắn bó với Nó suốt ba năm qua tại ngôi trường PTIT thân yêu này!Gập laptop lại, khoác chiếc cặp nhỏ xinh trên vai, bước ra ngoài, lòng bồi hồi rạo rực!
Thò đầu ra khỏi cửa phòng 411 kí túc xá B5, dừng lại một chút bên hành lang để hưởng thụ bầu không khí mát lành mang theo một chút hơi ẩm nhẹ của mưa! Nhìn từ tầng bốn xuống, cảnh vật trong HọcViện dường như được gột rửa hết, nó mang sắc thái của sự trẻ trung và tươi mới! Một cảm giác rất tuyệt! Như kiểu được tiếp năng lượng cho cuộc sống! Đi thôi nào! Đi tìm những hoài niệm…
Men theo lối hàng lanh quen thuộc, đến với phòng học chung tầng bốn kí túc xá B5 - Nơi bọn nó vẫn thường gọi với cái tên thân thương là “Cái ngách”! Ngó nhìn vào bên trong, quang cảnh náo nức ôn thi của Dream Team lại hiện hữu! Rất vất vả những cũng ngập tiếng cười! Cứ chiều chiều hết ngày ôn thi là lại kéo nhau ra quán chè Kim Cương nữa chứ! Dream Team là tên nhóm học tập của nó! Học nhóm là một phương pháp học tập rất hiệu quả! Cái này Nó được các Thầy Cô và nhiều anh chị khóa trên truyền lại! Qua chiêm nghiệm thì quả thật là rất đúng! Kì học vừa rồi đi qua, bằng việc tự nỗ lực của từng bạn và sự giúp đỡ lần nhau của cả nhóm, Team Nó đạt được kết quả học tập cũng rất khả quan! Hy vọng là team học tập của Nó mãi giữ vững được phong độ học tập thật tốt! Và sẽ lại trải qua những kì ôn thi miệt mài tại cái ngách quen thuộc này!
Dọc theo chiếc cầu thang dẫn xuống sân kí túc xá B5, sân bóng rổ hiện hữu vẫn mang trên mình cái vẻ ướt át của một ngày mưa! Là nơi lưu giữ những khoảnh khắc ấm áp tụ họp của cả mái nhà tình nguyện! Những giây phút cười đừa sau ngày tiếp sức vất vả.Những ngọn nến lung linh mừng sinh nhật thành viên câu lạc bộ. Đêm hội trăng rằm với chiếc đèn ông sao và những mâm ngũ quả đầy màu sắc! Nhiều..nhiều nữa! Rồi còn cả những bộ mặt ngái ngủ vì tiết học thể dục sáng sớm mùa đông! Mùa đông lạnh thật, nhưng cái không khí học hành vui vẻ thig vẫn cứ rất ấm áp! Còn cả những tối học taekwondo mệt nhoài rồi lăn ra sân B5 thở hổn hết, quăng đi hết tất cả muộn phiền lo âu, Nó rất thích cái cảm giác đó! Nó cười…
Mưa vẫn rơi nhè nhẹ, còn Nó thì rảo bước.Ra khỏi sân bóng rổ, nhìn về phía cuối trường sẽ tới khu kí túc xá B2, nó nằm tách biệt hẳn khỏi tường bao của trường. Nơi có chị “siêu nhân” D08DT1 ân cần “đào tạo”cho bọn nó cải thiệntrình tiếng anh gà vịt sẵn có, còn “bổ nhiệm” Nó làm lớp trưởng nữa chứ! Cũng là hậu trường một tác phẩm kịch bản đầu taycủa nó. “Hạnh phúc biết đi” cũng lưu dấu ấn tại nơi này! Tiến xa vào phía trong trường, dừng lại một chút trước cửa sân B1 - góc nhỏ dành cho nét văn hóa của câu lạc bộ Sinh Viên Tình Nguyện được gìn giữ và lưu truyền. Nhớ hình ảnh của Sicano với từng bước nhảy flash mob! Sicano đã đi xa rồi! Tiễn bạn đi là tất cả bạn bè thân thuộc, có cả ban tự quản, đoàn thanh niên Học Viện, có sự quan tâm của phòng giáo vụ và công tác sinh viên, cùng sự dõi theo của ban lãnh đạo Học Viện! Học Viện vẫn luôn quan tâm tới sinh viên đấy chứ! Nó thấy yêu trường nhiều hơn! Cái gì đến rồi cũng đến, cứ phải sống thật tốt với ngày hôm nay, để sau này không thấy tiếc những tháng ngày đã sống hoài sống phí! Sicano à, bình yên nhé!.. Mưa vẫn rơi, Nó bước tiếp, thấy khóe mắt cay cay…
Ngang qua khu nhà ăn, dưới hàng hoa sữa và cây bàng đang độ trĩu quả, hướng thẳng tới bồn nước trước mặt là khu nhà A3. Phòng 104 là nơi ngự trị đầu tiên của lớp nó ngay từ thủa non nớt mới bước vào trường! Các tầng phía trên là khu chứa thiết bị thực hành của các bộ môn. Còn nhớ là Nó cũng làm cháy mấy con tụ điện với gãy chân mấy con transistor trên đó rồi! Nhiều máy móc thiết bị đắt tiền lắm, bao giờ thì Nó sử dụng thành thạo hết các thiết bị đó được nhỉ!? Còn phải học và trau dồi kiến thức nhiều nhiều nữa! Giờ Học Viện đổi mới lại, tầng một trở thành khu thư viện dành cho sinh viên, khá rộng và thoáng đãng. Sau A3 là một bãi cát trống, có vẻnó ítđược ai để ý tới. Nơi đó có những đám cỏ ba lá xanh mướt, những loài hoa dại rất đẹp mà chẳng thể biết tên, nơi “đấu chiến” bóng đá giữa đội nam và nữ lớp nó! Có đến ba thủ môn nữ đứng chắn hết cung thành rồi mà chẳng hiểu sao bóng vẫn vào lưới được! Đội nữ được chấp tới chục quả rồi mà vẫn ngậm ngùi thua cuộc! Nhớ lại mà phì cười!
Từ A3 nhìn sang đối diện là khu A2 cao ngất ngưởng mới được xây dựng rất khang trang! To đẹp nhất có lẽ phải kể tới góc hội trường trong khu nhà này. Phải bước vào hội trường thì mới có thể cảm nhận được hết cái cảm giác huyền ảo của nó! Là một trong những sinh viên đầu tiên được đặt chân lên khu nhà cao đẹp này vào đợt tiếp sức mùa thi năm 2012. Cái cảm giác nâng nâng lần đầu tiên đó rất khó tả! Và giờ 402 là nơi lớp nó ngự trị! Nhớ đợt khu nhà A2 còn đang trong quá trình hoàn thiện, mấy đứa lớp nó còn mò lên tầng thượng “khám phá”, được vài lần thì bị Thầy “tóm” được, chỉ giáo cho một bài học. Cũng nguy hiểm thật, nhưng sinh viên tò mò vốn nghịch ngợm như thế! Thầy cũng thương tình tha tội cho những sinh viên còn “ngây dại” này! Giờ cửa lên tầng thượng bị khóa lại rồi, và sẽ chẳng sinh viên nào có thể bước lên đó được cả! Còn Nó, ít nhất cũng đã từng đặt chân lên đó vài lần – Nó cười!
Dạo qua một vòng các khu quanh trường, còn lại khu vực trung tâm đầu não nhất là khu A1 - trụ sở làm việc chính của ban lãnh đạo Học Viện. Khu A1 mang vẻ ngoài trang trọng, và rất uy nghiêm, nhưng cái không gian bên ngoài sảnh thì lãng mạn vô cùng! Một hàng ghế đá dưới những gốc cây rủ tán lá xanh mướt! Nơi có thể ngồi lại tĩnh lặng để tận hưởng thư vị của cuộc sống: đón gió, nhìn dòng người tập lập đi lại trong trường, ra vào nhà xe, nhìn cái hối hả của những cô cậu sinh viên đi học muộn tất tả chạy vào lớp, cảnh cười nói rôm rả của những tốp bạn trẻ trong trường, hay một buổi tối chìm đắm trong ánh đèn mờ ảo cùng cảnh sắcthơ mộng vớinhững cánh hoa xưa rơi lã chả! Ở một góc nào đó của ngôi trường PTIT này, thú vui tao nhã của sinh viên, không phải là không có!
Tiến lại gấn phía cồng trường, nhìn bao quát toàn bộ Học viện, thấy mọi thứ thân thuộc đến lạ thường! Dưới cái tấm bảng mang dòng chữ “Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông” là hình ảnh áo xanh tình nguyện tràn ra đường, bắt đầu một ngày ra quân tìm nhà trọ! Là hình ảnh một ai đó tiễn nó mãi đến cuối con đường! Là hình ảnh Thầy trò, sĩ tử, và các bậc phụ huynh đang tất tả lo lắng chonhững ngày thi tuyển sinh đại học! Tất cả đều lưu dấu trong kí ức của nó! Cổng Học Viện - nơi chào đón từng khóa sinh viên chập chững bước vào, và rồi lại tiễn chúng mạnh mẽ bước ra đi!
PTIT trong Nó – đong đầy những hoài niệm!
Hòa vào nhịp sống hối hả của ngôi trường PTIT nhân dịp kỉ niệm mười năm năm thành lập! 17/09/1997, ngày cái tên “Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông” chính thức được ra đời. 17/09/2012 – PTIT tròn 15 tuổi! 15 năm trong đời người có lẽ khôngdài, 15 năm với một doanh nghiệp vừa tầm cũng có đủ gian truân! Và 15 năm với sự trưởng thành và lớn mạnh của Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông,ko hề đơn giản! Có tới hàng nghìn sinh viên mỗi năm, đến và đi. Đến để PTIT ươm mầm và nuôi dưỡng những ước mơ cháy bỏng trong mỗi con người! Đi khi đôi cánh ước mơ đó đủ sức để bay cao, bay xa! Đi khi hành trang họ mang theo là vững chắc! Đi để họ trở thành những con người có ích cho xã hội! Đi để đền đáp công ơn dưỡng dục của gia đình và thầy cô! Hơn một năm nữa thôi.. Nó cũng sẽ đi như thế! Sẽ mang theo hình ảnh ngôi trường PTIT đến hết những con đường Nó đặt chân tới…
Ba năm được sống dưới mái trường cùng với những con người PTIT thân thương! Nó tự hào nói về ngôi trường của nó! Tự hào nói Nó là sinh viên Học Viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông! Tự hào kể đủ thứ chuyện ở trường với mấy đứa bạn thân! Tự hào khi khoác trên mình chiếc áo xanh tình nguyện! Hạnh phúc với những giây phút và những kỉ niệm thật đẹp dưới mái trường này! Nó yêu trường!! Yêu lớp! Yêu thầy cô!! Và yêu những người bạn tốt xung quanh nó! Nó sẽ vững bước trên con đường nó đã chọn! Sẽ theo đuổi lí tưởng sống của riêng mình! Nó sẽ làm được! Chắc chắn phải làm được! Sẽ viết tiếp truyền thống hiếu học quí báu của sinh viên Học Viện! Sẽ cố gắng bước theo con đường thành công mà các anh chị đi trước đã bước tới!..Mưa rơi mang theo những kí ức cứ lần lượt ùa về, chưa bao giờ Nó thấy yêu ngôi trường Ptit của nó đến thế….! Mưa làm không khí dịu mát thật! Làm lòng nó nhẹ nhõm hơn! Nhưng lại làm rộng cái khoảng lặng trong nó!..Nó nhớ Cậu! Nhưng Cậu lại không thuộc về thế giới của nó! Và sẽ chẳng là gì hơn ngoài một tình bạn đẹp.!!!..Chấp nhận rời xa những gì không thuộc về nó! Sẽ nhớ hình ảnh Cậu như một kí ức thật đẹp đẽ….
“Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound..”
Bản “Safe And Sound” vang lên đánh thức giấc mộng mị trong nó! Thì ra là chuông của cái “thời gian biểu” báo đến giờ đi học tiếng anh!! Ngày nào cũng phải lập ra một cái thời gian biểu như thế, may ra mới kiểm soát được cái tính lơ đãng của nó! Phải học hành chăm chỉ! Còn nhiều mục tiêu trong cuộc sống cần phấn đấu! Dù biết con đường phía trước còn rất nhiều chông gai! Mạnh mẽ nhé! Để PTIT chắp cánh cho ước mơ bay thật xa…Và sẽ viết tiếp những trang sử hào hùng của Học Viện!...